XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Ôn Thôn Nương Tử


Phan_18 end

Thấy Tô Tích Nhân không có chuyện gì, thấy Đan Ty Tuấn cùng nàng tình ý liên tục, Phỉ

Thúy, Vu Phong cùng các tiêu sư cũng vui thay bọn họ, nhưng…

Nhìn bầu trời tối càng ảm đạm hơn vừa rồi, ách, bọn họ mau lên tới chùa rồi nói sau, nếu không như vậy một lần nữa, thì thật quá sức chịu đựng của bọn họ.

―Khụ khụ…―

Vu Phong đột nhiên ho khan, làm cho mọi người ghé mắt sang.

―Thiếu chủ, chúng ta lên chùa trước đã!― Hắn không được tự nhiên gãi gãi đầu, ―Trời đã tối rồi!―

Lời của Vu Phong khiến Tô Tích Nhân cùng Đan Ty Tuấn sửng sốt, tiện đà cũng lúng túng đỏ mặt. A, bọn họ quên mất. Nhìn sắc trời ảm đạm, không thể trì hoãn thời gian nữa, nếu không một lát đường núi càng khó đi hơn.

Đan Ty Tuấn nhìn đường núi xa xa phía trước, theo tốc độ của Tích Nhân thì còn phải đi thêm một lát. Hơi trầm tư, hắn đột nhiên bế Tô Tích Nhân lên…

―A!―

Đột nhiên bị bế bổng lên, Tô Tích Nhân sợ hết hồn, không tự chủ kêu lên, tay lần nữa bám chặt lấy Đan Ty Tuấn.

Phỉ Thúy, Vu Phong cùng các tiêu sư sớm đã quen với chuyện Đan Ty Tuấn thân mật với Tô Tích Nhân, bọn họ chỉ che môi cười không ra tiếng.

Tô Tích Nhân ngượng ngùng nhìn bọn họ, quay đầu lại hờn dỗi đấm nhẹ Đan Ty Tuấn, ―Thả ta xuống đi, mọi người đang nhìn đó.―

Đan Ty Tuấn cười khẽ, quay đầu lại trừng mắt liếc mọi người đang cười trộm, ôm Tô Tích Nhân, thi triển khinh công đi trước một bước.

Vu Phong ngưng cười, kéo Phỉ Thúy theo sau, những tiêu sư khác cũng lần lượt mà lên.

Đến đỉnh núi, đã thấy tòa miếu.

Ngôi chùa theo dòng thời gian, đã có chút cũ rách. Nhưng các tăng lữ chuyên cần quét dọn, cũng vệ sinh sạch sẽ. Quanh mình cảnh trí thanh u, khiến đám người Đan Ty Tuấn đã có chút mệt mỏi cũng cảm thấy dễ chịu không ít.

Các tăng nhân chuẩn bị cơm chay cho bọn họ, trà cơm no nê, bọn họ rốt cục có thể ngủ một giấc an ổn, lên núi mệt nhọc quả cũng đáng.

Hết chương 39.

Chương 40

Kinh thành, Dương Uy tiêu cục.

Bên ngoài tiêu cục ngoài, lá cờ màu vàng phiêu đãng theo gió thu, lạo xạo…

Trong tiêu cục, cũng không hề có chút lạnh lẽo bởi vì mùa thu đã tới.

Trên giáo trường, các tiêu sư vẫn đao, thương, côn, kiếm tỷ thí lẫn nhau như trước, nhất thời đao quang kiếm ảnh, lanh canh leng keng…

Bên cạnh giáo trường, Đan Bá Uyên ngồi trên ghế dựa, trước mặt bày một cái bàn gỗ, trên bàn đặt một tách trà Long Tĩnh, bên cạnh tách trà là một bàn cờ. Đan lão gia một lát vừa phẩm trà vừa xem các tiêu sư tỷ thí võ nghệ, một lát quay lại với các quân cờ, nhàn nhã như đang du ngoạn.

"Lão gia, thiếu gia cũng sắp về rồi phải không?" Tiểu Lâm Tử vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Đan Bá Uyên, ánh mắt thâm thúy nhìn các tiêu sư trên giáo trường, có vẻ như lơ đãng hỏi.

Đan Bá Uyên dừng quân cờ trên tay, kinh ngạc tràn đầy khuôn mặt đã có những nếp nhăn của lão. Nghi ngờ quá, tiểu tử băng lãnh này hôm nay uống lộn thuốc hả, bình thường không phải đều là một bộ dạng khinh thường Tuấn nhi sao? Hôm nay sao lại quan tâm đến khi nào hắn về? Không nhịn được yên lặng nhìn hắn, như thể muốn nhìn thấu hắn.

Cảm giác được Đan Bá Uyên nhìn mình chăm chú, đáy mắt Tiểu Lâm Tử hiện lên một tia lúng túng, nhưng vẫn quật cường nói, "Không phải là ta hỏi, hôm nay trong thành ta gặp Nạp Lan công tử, Thương công tử à Đoan vương gia, bọn họ muốn hỏi."

"Hmm, phải không?" Đan Bá Uyên cất cao âm lượng, ha ha, tiểu hài tử này, hóa ra hắn cũng biết đỏ tai. Nhớ Tuấn nhi thì cứ nói thẳng đi, dù nói thế nào, bọn họ cũng sống chung với nhau trong thời gian không ngắn, đã có tình cảm từ lâu rồi mà, cứ nhăn nhó làm cái gì? Lắc đầu, aiz, tiểu hài tử vẫn còn hoạt bát khả ái, không giống như Tuấn nhi của lão tính tình nóng nảy, bất quá nói thật, lão thật đúng là rất nhớ những ngày đấu võ mồm với Tuấn nhi.

"Lão gia không tin sao?" Dù nói thế nào thì Tiểu Lâm Tử vẫn còn là một thiếu niên, giọng nói của Đan Bá Uyên thành công khơi dậy tâm tình của hắn. Hắn nhìn chằm chằm Đan Bá Uyên đang cười như hồ ly.

"Tin, sao lại không tin chứ." Đan Bá Uyên cười cười, chậc, chậc, dù nói thế nào lão cũng là lão gia mà, tiểu tử này thật là… Bất quá… Nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Lâm Tử có chút ngượng ngùng lại quật cường, lão không nhịn được lại cười một tiếng, nhưng mà như vậy thì cuộc sống của lão mới sẽ thú vị chứ.

"Ha ha ha…"

Nhìn bộ dạng Đan Bá Uyên bất đắc dĩ, cười ha ha. Cười đến mức Tiểu Lâm Tử lúng túng không dứt, nhưng tính tình lạnh lùng trời sinh làm cho hắn cũng chỉ có thể đứng cứng ngắc.

Các tiêu sư đang đấu võ nghệ cũng chỉ nhìn bọn họ một lát, rồi lại tiếp tục khoa tay múa chân. Tình cảnh như thế, bọn họ đã sớm thấy quen mắt nhưng không thể trách được, lão gia của bọn họ, quả thực là một lão ngoan đồng.

"Lão gia còn chưa nói thiếu gia khi nào mới trở về kinh?" Tiểu Lâm Tử nắm chặt bàn tay, quật cường nhìn Đan Bá Uyên đang giễu cợt hắn.

"Ha ha ha…"

Đan Bá Uyên vẫn cười, tựa hồ muốn bóc vẻ mặt khô khan của Tiểu Lâm Tử xuống.

Tiếng cười kích động quanh quẩn trong giáo trường một lúc lâu không tan, quả nhiên như Đan Bá Uyên nói, vẻ mặt Tiểu Lâm Tử từ từ, từ từ trở nên đỏ lên, đến cuối cùng đỏ như rặng mây chiều. Hắn mới tức giận nói:

"Không nói thì thôi!" Nói xong, vung tay áo muốn rời đi.

"Tiểu Lâm Tử không chán ghét Tuấn nhi nữa sao?" Đan Bá Uyên lại cười nói kéo bước chân Tiểu Lâm Tử lại.

Tiểu Lâm Tử chậm rãi quay đầu, có chút không được tự nhiên nói, "Tiểu Lâm Tử cũng chưa từng ghét Thiếu chủ, chẳng qua là, chẳng qua là…"

"Chẳng qua là không ưa Tuấn nhi suốt ngày dạo chơi hoa liễu!" Đan Bá Uyên đáp thay Tiểu Lâm tử.

"…"

Tiểu Lâm tử ngẩn người, sau đó không chút do dự gật đầu, "Đúng là vậy, Thiếu chủ vốn là phong lưu." Hừ, mà hắn không thích nhất chính là bộ dạng phong lưu khinh bạc của Thiếu chủ.

"Người không phong lưu uổng phí tuổi thiếu niên mà!" Các tiêu sư đang tỷ thí, cũng không quên đáp trả.

"Đó là lạm tình…" Tiểu Lâm Tử trừng mắt đáp lời tiêu sư, cái gì chứ, nói cứ như là nam nhân nào cũng giống như vậy.

"Tiểu Lâm Tử, ngươi còn nhỏ, chờ khi ngươi trưởng thành, ngươi liền hiểu ra niềm vui thú trong đó." Một tiêu sư khác đỡ mũi đao của đối thủ, cười cười ám muội với Tiểu Lâm Tử.

"Ta không thể như vậy." Tiểu Lâm Tử hiểu được ý nghĩa lời nói đó, gương mặt lạnh lùng đỏ hồng.

"Ha ha…" Đan Bá Uyên nhìn các tiêu sư trêu đùa Tiểu Lâm Tử, lại nhẹ cười cười.

Nhìn thấy Đan lão gia cười khẽ, hai tiêu sư đang tỷ thí với nhau đột nhiên dừng động tác trong tay, nhìn nhau lộ ra một nụ cười thâm ý.

"Bất quá, thiếu chủ đúng là có chút phong lưu." Một gã tiêu sư chống hông, giả bộ bộ dạng rất nghiêm túc.

"Ừ, ừ." Một tiêu sư khác phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy."

Tiểu Lâm Tử nhướn lông mày, xem đi, người khác cũng nói như vậy.

"Ách…" Đan Bá Uyên bối rối cười cười, "Tuấn nhi cũng không phải là quá phong lưu, hắn vẫn đang lựa chọn."

"Đúng vậy, có chọn!" Tiểu Lâm Tử vẻ mặt khinh thường.

"Thiếu chủ chọn chính là nữ tử thanh lâu xinh đẹp, quyến rũ." Tiêu sư lại mở miệng. "Giống như Yên Hà cô nương ở Yên Chi lâu." Một tiêu sư khác tiếp lời.

"Còn có Liễu Như cô nương của Thúy Ngọc lâu." "Chiêu Phi cô nương ở Hồng Tụ lâu."

"Phỉ Ngọc cô nương ở Nhã Lai lâu mới mở." "…"

Không biết bao lâu, những tiêu sư khác cũng dừng động tác, mỗi người nói tiếp một câu.

Mỗi lần nghe một cái tên, mồ hôi trên trán Đan Bá Uyên lại rỉ ra nhiều thêm một chút. Lau mồ hôi, Tuấn nhi đứa nhỏ này giống ai vậy, cha nó là ta đây đâu có si tình, nó sao cứ phong lưu như vậy?

Tiểu Lâm Tử nhìn Đan Bá Uyên bộ dạng lúng túng, gương mặt lạnh lùng cũng nhịn không được nữa lộ ra nụ cười. Hắc hắc, lần đầu tiên nhìn thấy lão gia có bộ dạng này, thật đúng là ly kỳ.

"Ách…"

Đan Bá Uyên lúng túng cúi đầu hơi thấp, một hồi lâu sau lại cảm thấy không đúng, ơ, làm sao lão phải như vậy? Lão mới là lão gia mà?

Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp các tiêu sư hé miệng cười trộm, đột nhiên hiểu ra bọn họ đang trêu cợt mình.

"Hừ…"

Lão đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn các tiêu sư, cứ nhìn chằm chằm đến khi các tiêu sư cúi đầu, lão mới hài lòng cười một tiếng.

"Các ngươi đang trêu cợt bổn lão gia?"

"Ách…"

Các tiêu sư cúi đầu, tuy nói lão gia trước giờ là người hài hòa, nhưng bọn họ cuối cùng cũng vẫn là thuộc hạ.

"Hmm…" Đan Bá Uyên đột nhiên nghiêm mặt, giương cao giọng.

"Chúng ta, chúng ta tiếp tục tỷ thí đi…"

Các tiêu sư cười ha ha, lại nhớ tới trận tỷ thí tài nghệ.

Đan Bá Uyên cười hài lòng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Lâm Tử. Nhưng lão chỉ cười cười, dù sao lão cũng đã thấy được vẻ mặt không lạnh lùng của Tiểu Lâm Tử…

Trên núi.

Sáng sớm, luồng sáng mặt trời đầu tiên xuyên mây rọi xuống ngôi chùa.

Boong boong boong…

Tiếng chuông vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

Đoàn người Tô Tích Nhân vươn vai, các tăng lữ nghe tiếng chuông thức dậy, cùng nhau dùng qua bữa sáng, rồi bái biệt các tăng nhân từ bi, đoàn người xuống núi trở về kinh.

Hết chương 40.

Chương 41

[Tô phủ]

Tô lão gia ngồi trong khuê phòng của nữ nhi Tích Nhân, mắt nhìn gương đồng trên bàn trang điểm của nữ nhi, lược gỗ, hộp phấn… nỗi nhớ càng sâu. Nước mắt, cũng bất tri bất giác đọng ở trong mắt.

Lách tách…

Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ trên bàn trang điểm màu trà, trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt già nua đã trải qua bao tung hoành, nhưng không xấu xí, ngược lại, nó thoạt nhìn rất dịu dàng.

―Lão gia…―

Tân quản gia của Tô phủ, bước những bước chân tròn mập mạp đến.

Tô lão gia vội vàng gạt đi nước mắt, nhưng vẫn đưa lưng về phía ngoài, khàn giọng hỏi:

―Quản gia, có chuyện gì sao?―

Nghe giọng nói lão gia rõ ràng cho thấy ông đã khóc, hắn không giấu nổi thở dài. Kể từ khi tiểu thư đi Tô Châu, lão gia thường xuyên như thế. Tuy nhiên, nhớ tới vừa nhận được tin tức, hắn lại cao hứng trở lại:

―Lão gia, Đan phủ vừa gởi thư tới, nói tiểu thư đang trở về.―

―Cái gì?― Tô lão gia sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, ―Ngươi nói Tích Nhân đang trở về sao?― Tô lão gia vui mừng nhìn Tân quản gia, có chút không dám tin tưởng.

―Không sai, lão gia. Tiểu thư đã trở về.― Tân quản gia gật đầu, lão gia quả nhiên đã khóc. Tuy nhiên, may mà tiểu thư đã trở về.

―Tích Nhân đã trở về.― Tô lão gia tin tưởng tin tức này, đứng lên, nhưng bởi vì ông đã ngồi đây một thời gian ngắn, thần kinh có chút chết lặng, thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào xuống đất.

―Lão gia cẩn thận.― Ttân quản gia vội vàng dùng thân thể mập mạp đỡ Tô lão gia, tránh cho ông ngã trên mặt đất.

―Không có chuyện gì.― Tô lão gia cười cười, ―Đi thôi, quản gia. Chúng ta mau đi chuẩn bị đón Tích Nhân.―

―Vâng, tiểu nhân biết.― Tân quản gia cũng cười, lại nhớ tới gương mặt lão gia.

―Ha ha…―

Hai lão nhân đã gần năm mươi dìu nhau, cười đi ra cửa trước.

Bên kia.

Từ khi tìm được nơi ngủ trọ ở chùa, đoàn người Đan Ty Tuấn một đường thuận lợi, nhanh chóng trở về kinh thành.

―Thiếu chủ, ngài về rồi!― Tổng quản Đan phủ sớm nhận được tin tức đã suất lĩnh một đám tùy tùng đợi đã lâu.

―Ừ.― Đan Ty Tuấn vẻn vẹn nhướn lông mày, thoáng nhảy xuống khỏi tuấn mã, đi tới trước cỗ kiệu màu xanh ngọc, dìu một cánh tay ngọc bước ra.

―Ách…―

Tất cả mọi người ngạc nhiên đánh giá động tác dịu dàng của Đan Ty Tuấn, Thiếu chủ luôn luôn làm theo ý mình lại có lúc dịu dàng như thế. Thật khó mà tin! Bọn họ chỉ từng thấy một Đan Ty Tuấn quá mức phong lưu khinh bạc. Tò mò quăng ánh mắt tới chủ nhân của cánh tay ngọc, rồi lại cả kinh…

Trời ạ, người khiến Thiếu chủ trở nên ôn nhu như thế lại là Tô cô nương? Tiêu vật của Tiêu cục?

Tiêu cục không phải có quy định không thể đụng vào tiêu vật sao? Chẳng lẽ Thiếu chủ phạm quy?

Mọi người khó hiểu nhìn nhau, quá nhiều vấn đề lóe lên trong đầu bọn họ.

Tô Tích Nhân bị nhiều ánh mắt bối rối nhìn tới, không khỏi cúi đầu.

―Còn đứng đó làm gì? Còn không mau lấy hành lý đi?― Cảm giác được Tô Tích Nhân lúng túng, Đan Ty Tuấn nhướn lông mày, lạnh lùng nói với đám người đến nghênh đón.

―Ách, dạ, dạ…―

Tổng quản Đan phủ thấy sắc mặt Thiếu chủ, lập tức phân phó người hầu bắt đầu công việc của mình.

―Chúng ta vào thôi!― Đan Ty Tuấn dịu dàng cười với Tô Tích Nhân, kéo nàng vào phủ.

―Ta còn phải trở về nhà ta!― Tô Tích Nhân có chút chần chừ nói, bây giờ vào Đan phủ, cảm thấy không ổn.

―Đây không phải là nhà nàng sao?― Đan Ty Tuấn nháy mắt mấy cái với Tô Tích Nhân, ―Ta sẽ nhanh chóng cầu hôn với Tô lão gia.―

―Huynh?― Câu nói của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân quên đáp lại, hắn nói sẽ bàn chuyện cầu hôn với phụ thân? Có chút kích động, có chút ngượng ngùng, ngây ngốc chốc lát, khuôn mặt từ từ đỏ ửng, vốn là dung nhan thanh tú nay lại trở nên động lòng người.

―Cầu hôn ai vậy?― Đan Bá Uyên đợi lâu không thấy người vào phủ, liền từ trong phủ đi ra, vừa lúc nghe được Đan Ty Tuấn nói sẽ cầu hôn với Tô lão gia. Tuy nhiên, ông cố ý nói có vẻ nghi ngờ.

Đan Bá Uyên đột nhiên xuất hiện khiến khuôn mặt vốn đỏ của Tô Tích Nhân thêm đỏ bừng, nàng ngượng ngùng bỏ cánh tay Đan Ty ra, khẽ khom người với Đan Bá Uyên:

―Đan lão gia vạn phúc.―

―Tốt.― Đan Bá Uyên mỉm cười, tiện đà cố ý hỏi, ―Tô cô nương, dọc đường Tuấn nhi có bắt nạt cô nương không?―

―… Không, không có…― Tô Tích Nhân không được tự nhiên đáp, cúi đầu.

―Lão đầu chết tiệt, cha làm gì thế?― Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn không khỏi nhìn chằm chằm lão cha hồ ly đang cười cợt. Xú lão đầu lại bày trò.

―Hả???―

Tô Tích Nhân giật mình ngẩng đầu, hắn gọi cha mình như vậy ư?

―Tô tiểu thư đừng giật mình, lão gia cùng thiếu gia luôn luôn như thế.― Vu Phong ở bên cạnh hảo tâm giải thích với Tô Tích Nhân.

Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn Đan Ty Tuấn, lại nhìn Đan lão gia bị chửi, cũng thấy ông đang mỉm cười. Xem ra quả thật như lời Vu Phong nói.

Nhưng vào lúc này, kiệu của Tô phủ cũng đến.

―Tích nhi.― Tô lão gia từ trong kiệu đi ra, một cái đã nhìn thấy nữ nhi ngày nhớ đêm mong.

―Cha…―

Tô Tích Nhân thấy phụ thân tới, yên tâm, vui vẻ nghênh đón, ―Cha, sao cha đã tới rồi?―

―Tiểu thư, lão gia nghe nói tiểu thư về kinh đến Đan phủ, lập tức chạy tới.― Tân quản gia ở một bên, cười giải thích.

―Cha.― Tô Tích Nhân ôm Tô lão gia, ―Nữ nhi nhớ cha quá.― Vừa nói, nước mắt lại rớt xuống.

―Phụ thân cũng nhớ con.― Tô lão gia cảm giác mắt mình ươn ướt, vì không muốn thất thố trước mặt mọi người, vội vàng chớp mắt.

―Tích Nhân, cha, chúng ta vào trong phủ nói đi.― Nhìn thấy Tô Tích Nhân rơi lệ, Đan Ty Tuấn đau lòng, không khỏi lên tiếng nói.

―Cha?― Tô lão gia nghe Đan Ty Tuấn gọi mình cha, nhất thời lại có chút ngu ngơ. Tô Tích Nhân ngưng tiếng khóc, mặt lại đỏ bừng.

―Tô huynh, chúng ta sắp, sắp, sắp thành thông gia rồi.― Đan Bá Uyên đi lên trước vỗ Tô lão gia còn ngu ngơ, sảng khoái cười nói.

―Các ngươi?― Tô lão gia hoàn hồn, vui mừng nhìn vẻ mặt cười của Đan Ty Tuấn và gương mặt ngượng ngùng của nữ nhi, cũng nở nụ cười, ―Đúng rồi, thông gia.―

Người hầu lần nữa giật mình, ách, thiếu gia hay chơi đùa bụi hoa nay sắp thành thân rồi? Đối tượng là tiêu vật Tô tiểu thư?

????????

Tại sao? Khó giải thích.

Hết chương 41.

Kết cục

Túy Tiên tửu lâu.

Tửu lâu đệ nhất đệ nhị trong Kinh thành, không giống với tửu lâu bình thường. Phần lớn người đến Túy Tiên lâu là văn nhân học sĩ cùng thương nhân, cho nên Túy Tiên lâu được trang trí cực kỳ trang nhã, càng không có tiếng động náo nhiệt như tửu lâu bình thường.

Ở lầu hai Túy Tiên tửu lâu, có bốn đôi nam nữ xuất sắc đang ngồi. Bọn họ chính là những người nổi danh trong kinh thành – ―Tứ ưu công tử― cùng phu nhân của họ.

―Dục, sao không đưa Tiểu Ly Nhi đến?― Thương Tư Kiện tay ôm mặt lạnh, nhưng đáy mắt cất giấu nụ cười hạnh phúc nhìn Lãnh Mị, hỏi Đoan vương gia Ái Tân Giác La Thừa Dục.

―Ly Nhi bị phụ hoàng, mẫu hậu đón vào cung rồi.― Trả lời là Doãn Bối Nhi, cười rất hạnh phúc, Ái Tân Giác La Ly Nhi, là kết tinh tình yêu của nàng và Dục ca ca, vừa nghĩ tới đứa bé bướng bỉnh kia, nàng liền không nhịn được mỉm cười.

Ái Tân Giác La Thừa Dục gắp thức ăn cho kiều thê, nói tới tiểu bảo bối cũng không nén

được nụ cười.

―Kiện, huynh đang âm mưu gì với Ly nhi sao?― Đan Ty Tuấn ôm Tô Tích Nhân, theo thói quen đấu miệng với Thương Tư Kiện.

―Cái gì gọi là ta có âm mưu với Ly nhi?― Thương Tư Kiện nhướn lông mày, tuy nhiên, ách, ý tứ cũng không sai biệt lắm.

―Chẳng lẽ không đúng?― Đan Ty Tuấn tựa như cười, ―Không phải huynh la hét nói muốn tìm vợ cho Tiểu Kiện Kiện nhà huynh sao?―

―Cái gì?― Vốn là Tô Tích Nhân đang vùi đầu vào ăn vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu, ―Tiểu Kiện không phải mới năm tuổi sao?― Trời ơi, nhỏ như vậy mà đã cưới vợ?

―Ách…― Thương Tư Kiện xấu hổ cười, ―Lập thành tiểu tức phụ không tốt sao?―

―Cho nên huynh muốn bảo bối Ly nhi của ta?― Ái Tân Giác La Thừa Dục để đũa xuống, ánh mắt nguy hiểm, ―Muốn Ly nhi làm tiểu tức phụ thằng bé nhà huynh?―

―Tiểu Kiện nhà ta rất tốt đó!― Nhìn vẻ mặt của Dục, Thương Tư Kiện ủy khuất phản bác, ―Sao lại bộ dạng như chịu lỗ thế?―

―Dục là sợ con của chàng lớn lên sẽ phong lưu giống chàng.― Lãnh Mị lạnh lùng mở miệng.

―Mị nhi…― Thương Tư Kiện ủy khuất nhìn vợ yêu, ―Đó là chuyện lúc trước, nàng đừng nói nữa.―

―Hừ.― Lãnh Mị trừng mắt liếc hắn một cái, nàng không quên mình vì kẻ phong lưu này đã chảy bao nhiêu nước mắt.

―Mị nhi…― Thương Tư Kiện tựa như làm nũng lay lay cánh tay Lãnh Mị, hắn lúc này nào có dáng vẻ của tay buôn lớn của kinh thành.

―Ha ha…―

Nhìn thấy dáng vẻ này của Thương Tư Kiện, thân là bạn xấu tốt nhất, Đan Ty Tuấn đương nhiên là không chút khách khí cười lớn lên. Mà đổi lấy đương nhiên là cái trừng mắt của Thương Tư Kiện.

―Tuấn.― Tô Tích Nhân xua xua Đan Ty Tuấn đang cười lớn, mặc dù nàng cũng rất buồn

cười.

Những người khác tất cả cũng cười trộm, một hồi lâu sau, Vân Lâm Nhi đột nhiên mở miệng:

―Bằng không, đính hôn cho con cái chúng ta đi.―

―Hả?―

Những người khác nhìn nàng, suy tư một lát sau, gật đầu. ―Được.―

―Tiểu Ly nhi năm tuổi cùng tuổi với Tiểu Kiện Kiện, Tiểu Lâm nhi cùng Tiểu Thần Thần cùng ba tuổi, nếu có duyên, ngày sau theo hôn ước thành thân, nếu vô duyên, hôn ước tự động biến thành ước hẹn huynh muội.― Hơi trầm ngâm một lát sau, Ái Tân Giác La Thừa Dục nói.

―Đợi một chút…― Lãnh Mị đột nhiên lên tiếng, ―Nhỡ đâu, Kiệt nhi thích Lâm nhi thì làm sao bây giờ?―

―Chuyện này…―

Mọi người đúng là không nghĩ đến vấn đề này, chỉ lo số tuổi, cũng quên vạn nhất hai hài tử nhìn không thuận mắt thì phải xử lý như thế nào?

―Không bằng bây giờ để cho chúng nó kết bái làm huynh đệ tỷ đệ, cứ thế xem như thế nào, xem duyên phận ra sao?― Vân Lâm Nhi đề nghị nói.

―Tốt.― Mọi người thử nghĩ xem, cũng chỉ có kế này là được.

Kết quả là, mấy hài tử thành huynh đệ tỷ muội kết nghĩa, còn việc chúng có hữu duyên kết làm phu thê hay không, vậy thì phải chờ xem duyên phận sau này.

-----Toàn văn hoàn-----


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .